RSS

Tag Archives: Tem phiếu thời XHCN

TIẾNG “TRU” CỦA NHỮNG CON THÚ LẠC LOÀI

Chính nghĩa quốc gia - Việt Nam Cộng Hòa

Đọc thêm nhé: “BẦY KỀN KỀN” VÂY QUANH CHỊ HỒNG SAU NGÀY NGUYỄN QUANG LẬP BỊ BẮT

Ngồi ghế xa lông, đọc báo mạng, tìm những tin tức nào hợp khẩu vị dân cờ vàng, xào nấu lại, đặt cho nó một cái tên, thế là xong – Công việc này vừa giúp cho các anh ba que xỏ lá, vừa được xả xú bắp hận thù lại có tiền bỏ túi, còn được cả tiếng “phục vụ cộng đồng” nên không ai có thể đếm hết được những đầu bếp chuyên chế biến các món “HẬN”, nhưng thợ giỏi thì không nhiều, cùng món rận chó hay là món chiên ghẻ rồi hổ lốn các món chính trị xã hội và kinh tế nay còn thêm cả món Tàu phù, nhưng mỗi anh chế biến một kiểu, có anh chế biến để hạp khẩu vị con chiên, có anh thêm nếm cho nó hạp cái vị cay cú cờ vàng và thế là đủ để ăn khách, cũng những món này nhưng có anh bị tố trác, xào nấu nhạt nhẽo lại quá hưng phấn thêm nếm quá tay bởi vậy cứ thối um cả lên, mà ngay cả cờ vàng cực đoan thứ thiệt cũng không thể ngửi nổi và rồi cuối cùng thì quay ra cắn nhau – Kêt cục của rận chó là vậy đó – Vui đáo để!


Đến nay, chúng ta có hơn 4 triệu đồng bào ruột thịt định cư tại hơn 100 quốc gia, vùng lãnh thổ. Dù bị các thế lực phản động luôn o ép, tuyên truyền xuyên tạc, thậm chí khủng bố, nhưng bà con Việt kiều nói chung, những người con ở hải ngoại nói riêng luôn hướng về Tổ quốc.

Không giống như đại đa số người Việt đã định cư thành công tại mỹ, những kẻ cuồng tín chống phá Việt Nam (CCCĐ) hình như không có ý định hội nhập vào xã hội MỸ. Thay vì hội nhập vào sinh hoạt địa phương, họ lập bè lập nhóm chính trị, lợi dụng danh nghĩa “cộng đồng” để bòn rút tiền từ chính phủ mỹ. Họ muốn tái lập một Việt Nam Cộng hòa thu nhỏ tại mỹ với saigon little là thủ đô. Chính vì thế mà bọn CCCĐ yêu cầu chính quyền mỹ phải công nhận lá cờ vàng ba sọc đỏ đã “chết” từ 36 năm qua. Bọn CCCĐ ngang nhiên và trịch thượng yêu cầu chính quyền mỹ không hợp tác kinh tế với việt nam .

Mặc dù những kẻ cuồng tín và cực đoan này lúc nào cũng tru tréo , vỗ ngực là công dân mỹ, nhưng trong hành động thực tế bọn chúng bận tâm nhiều đến quá khứ, đến việc chống phá Việt Nam, hơn là góp phần vào việc tranh luận các vấn đề liên quan đến nước mỹ. Vì dồn tâm lực quá nhiều vào công việc chống phá Việt Nam, khi đối đầu với các vấn đề địa phương CCCĐ hoàn toàn cứng họng, và trở thành những người câm điếc. CCCĐ chẳng có gì để nói đến vấn đề ma túy, thất nghiệp, nghèo khổ của người Việt tại mỹ.

Bọn CCCĐ gào thét chống phá Việt Nam

Thay vào đó, CCCĐ liên tục hăng say ngụy tạo ra những thông tin về Việt Nam và tuyên truyền trong một số chính trị gia . Họ tô vẽ một Việt Nam nghèo nàn, lạc hậu, vô luật pháp, khủng hoảng, thối nát, không có nhân quyền, không có tự do tôn giáo, v.v. và v.v.

Theo quan điểm hoài nghi của CCCĐ, bất cứ Việt Nam làm điều gì cũng sai trái. Dù cho Việt Nam có chính sách đúng đắn thì dưới mắt CCCĐ vẫn là phục vụ cho mục tiêu sai trái! Bởi vì họ chưa từng bước chân đến Việt Nam cả 36 năm nay, cho nên CCCĐ nhìn Việt Nam qua con mắt của những kẻ mù sờ voi.

Nếu những ai đã từng nghe qua những ngụy tạo của nhóm người cuồng tín và cực đoan trong “cộng đồng” mà chưa lần ghé Việt Nam, thì một chuyến đi thực tế ở Việt Nam sẽ là một kinh nghiệm sốc. Sau gần 50 chiến tranh tàn khốc, người Việt nhanh chóng tự mình từng bước phát triển đất nước. Việt Nam ngày nay là một đất nước đa dạng, trẻ trung, sống động, phát triển với dân số trên 90 triệu người. Nói chung, trong bất cứ chỉ tiêu xã hội và kinh tế nào, Việt Nam đều đạt được những tiến bộ tích cực.

Đó là điều đã được khẳng định trong Nghị quyết 36-NQ/TW (ngày 26-3-2004) của Bộ Chính trị BCHTW Đảng CSVN và chương trình hành động của Chính phủ nước CHXHCNVN (ngày 23-6-2004), nhằm thực hiện tinh thần đại đoàn kết, hòa hợp, hòa giải dân tộc, cùng nhau bảo vệ và xây dựng đất nước giàu mạnh.
Khi chế độ cũ ở miền Nam sụp đổ vào 30-4-1975, đất nước được thống nhất, nền hòa bình mà hàng chục triệu người Việt Nam mong chờ suốt mấy mươi năm đã trở thành hiện thực. Một bộ phận trong hơn một triệu sĩ quan, công chức, binh lính của bộ máy chính quyền chế độ cũ đã ra đi theo những chuyến tàu di tản.

Những năm tiếp theo, đất nước ta vừa phải dồn sức khắc phục những hậu quả nặng nề của cuộc chiến tranh để lại, vừa phải tiếp tục chống thù trong giặc ngoài, bảo vệ Tổ quốc ở biên giới hai đầu đất nước trong điều kiện bị các thế lực quốc tế bao vây, cấm vận ngặt nghèo.

Bọn CCCĐ có biết dân tộc VN đã có thời kỳ đắng cay !

Những khó khăn trong giai đoạn này bị bọn CCCĐ thổi phồng, bóp méo, xuyên tạc, kích động… nhằm lôi kéo một bộ phận người miền Nam ra đi bằng con đường vượt biên.

Sau đó, qua việc hai Chính phủ Việt Nam – Hoa Kỳ cho xuất cảnh, cộng đồng người Việt ở Mỹ nhóm “đoàn tụ”… Vậy là hình thành cộng đồng“di tản”, “vượt biên”, “đoàn tụ”. Một số ít người CCCĐ đi ngược lại lợi ích chung của dân tộc, ra sức chống phá đất nước, phá hoại mối quan hệ hợp tác giữa nước sở tại và Việt Nam…

Trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài hiện có gần 700 tổ chức, hội đoàn, hơn 400 tờ báo, tạp chí, 46 đài phát thanh, truyền hình bằng tiếng Việt, 74 nhà xuất bản… Để thực hiện âm mưu “diễn biến hòa bình” chống Việt Nam, nhiều năm qua các thế lực cực hữu ở các nước sở tại đã hà hơi tiếp sức cho bọn phản động cực đoan thâm nhập, lũng đoạn các tổ chức hội đoàn và hệ thống báo chí xuất bản này.

Bọn CCCĐ dùng phương tiện, lực lượng này để chống phá đất nước dưới chiêu bài đòi “tự do, dân chủ, nhân quyền”. Bọn “lưu manh chính trị” này sẵn sàng đàn áp, chụp mũ, hãm hại bất kỳ ai – nhất là giới cầm bút khi họ muốn hướng về Tổ quốc Chúng gào thét chửi rủa những nhà báo như KBCHN.NET , VIETWEEKLY , PHỐ BOLSA TV về VN tìm hiểu thực tế .Để cho ép phê hơn bọn CCCĐ còn lôi cả vợ con những nhà báo dũng cảm này băm vằm trên mặt báo , một trò bỉ ổi của bọn quái vật đội lốt người.

Dương Trọng Lâm – chủ báo Cái Đình Làng ở San Francisco, vợ chồng ông Nguyễn Văn Lũy – Chủ tịch hội Việt kiều yêu nước ở Mỹ, Đạm Phong – chủ báo Tự Do tại Houston – Texas, nhà báo Hoài Điệp Tử ở Westminster – California… đã bị chúng sát hại dã man với lý do trên. Đặc biệt hơn là trường hợp Trần Khánh Vân – Tổng cục trưởng tổng cục gia cư Sài Gòn, định cư tại Mỹ. Ông Vân bị bọn côn đồ xưng danh “chiến sĩ VNCH” giết chết vì đã kêu gọi Mỹ bình thường hóa quan hệ với Việt Nam.

Những văn nghệ sĩ, trí thức nổi tiếng khi có dịp về thăm quê hương, lập tức bị chúng “mở chiến dịch” tuyên truyền và vu khống đủ điều. Thiền sư Thích Nhất Hạnh, nhạc sĩ Phạm Duy, ông Nguyễn Cao Kỳ… từng là nạn nhân của những thủ đoạn bỉ ổi như thế. Rồi tổ chức văn bút VN hải ngoại với những cuộc “thanh trừng nội bộ khủng khiếp” đã bị chính những nhà lãnh đạo của nó gọi là “chốn gió tanh mưa máu”! Ngay Duyên Anh – thuộc diện nhà văn “chống cộng có tiếng tăm từ năm 1954”, nhưng khi ra những tác phẩm như: “Đồi Fanta”, “Nhìn lại những bến bờ…” bị chụp mũ là “thỏa hiệp, thân cộng”, bị đám côn đồ nhân danh “cựu chiến sĩ VNCH” đến hành hung. Rồi Đỗ Mậu, từng nắm chức giám đốc an ninh quân đội, tham gia lật đổ Ngô Đình Diệm, có “công trạng” với “nền cộng hòa miền Nam” không nhỏ. Thế nhưng, khi ông cho xuất bản hồi ký “Việt Nam máu lửa quê hương tôi” ở hải ngoại thì ông đã phải sống dở chết dở. Bọn CCCĐ cho in hơn 10 cuốn sách để phản bác lại nội dung sách của ông Mậu. Tên ông Mậu hàng ngày bị lôi lên các báo, đài do chúng kiểm soát chửi bới, mạ lỵ. Chúng gặp ông ở đâu cũng đòi bắn, đòi giết và còn kéo đến đòi đốt luôn những cửa hàng dám bán sách của ông.

Đến cả ông Nguyễn Cao Kỳ – từng là phó tổng thống của VNCH, từng là cấp trên tối cao của đám CCCĐ. Song, khi ông về thăm quê hương và có những phát biểu khen ngợi công cuộc đổi mới ở Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản, lập tức bị chúng chửi bới, xuyên tạc trên khắp các báo, đài ở hải ngoại..

Thêm vào đó là cuộc mưu sinh nơi đất khách quê người thấm đẫm những khó khăn cực nhọc bởi nạn kỳ thị màu da, bởi những ám ảnh thất nghiệp, bởi khác biệt về ngôn ngữ, văn hóa… đã làm cho những nhà báo có tâm huyết với đât nước , dân tộc nhiều lúc nản lòng. Bên cạnh đó, các thế lực CCCĐ đã lũng đoạn hầu hết các hội đoàn, báo chí – xuất bản để chống phá đất nước. Chúng khống chế để văn thơ người Việt hải ngoại suốt mấy chục năm toàn thấy những tác phẩm lải nhải kể khổ theo kiểu “hồi ký cải tạo”, “thảm kịch vượt biên”… gây nhàm chán cho người đọc.

Đến mức nhà văn Nhật Tiến phải đặt câu hỏi: “Ở Mỹ, chúng ta thực sự có được tự do sáng tác hay không?”. Nam Dao – tiến sĩ kinh tế đang giảng dạy tại nhiều trường đại học danh tiếng ở châu Âu, Mỹ, đồng thời cũng là một nhà văn, trong phát biểu gần đây trên một tờ báo tiếng Việt ở hải ngoại, ông nói: “Có bao nhiêu mất mát, oan khiên, nói mãi cũng nhàm, cũng chán… đâm đầu vào “chuyên chính tư sản” với tất cả hào quang của xã hội tiêu thụ thừa mứa cũng chẳng hay ho gì”!

Nguyễn Hưng Quốc được coi là nhà nghiên cứu, phê bình văn học nổi trội trong cộng đồng người Việt hải ngoại đã cay đắng nhận xét: “Những cây bút lưu vong tìm vui trong cái cộng đồng nhỏ bé, ngày càng nhỏ bé của mình. Đã nhỏ bé lại còn lạnh lẽo nữa… Đăng một bài viết hay in một cuốn sách, nhiều lúc ngỡ như nói vào một ống điện thoại không nối dây. Lạnh ngắt! Hoàn toàn lạnh ngắt!… Ở hải ngoại, viết văn không thể là một nghề nghiệp mà trên thực tế cũng không còn là một danh phận.

Viết báo, viết văn trở thành “cách hành lạc đau đớn của những người bị bất lực”. Ngày 18-2-2006, tại Paracel seafood restaurant – Nam Cali-USA, giới cầm bút đã tổ chức một đại hội trong sự cố gắng vực dậy “Văn học Việt Nam hải ngoại”. Song theo tường thuật của tờ Việt Weekly thì “vắng như chùa bà đanh” và “diễn ra trong không khí an bình, hòa nhã, tôn kính lẫn nhau như thiên đàng”… nêu hết những thực tế như vậy để bạn đọc dễ hiểu hơn khi đi vào từng khuynh hướng sáng tác của người Việt hải ngoại.

Trong những năm gần đây, nhiều Việt kiều từng giữ những cương vị cao trong chính quyền Sài Gòn cũ, như ông Nguyễn Cao Kỳ (nguyên phó tổng thống), hoặc lãnh đạo tôn giáo (như Thiền sư Thích Nhất Hạnh), nghệ sĩ nổi tiếng (như nhạc sĩ Phạm Duy)… đều được trở về nước và được Nhà nước tạo mọi điều kiện tốt nhất để sinh hoạt, làm ăn, hoạt động tôn giáo, nghệ thuật. Bà con trong nước cũng dành tình cảm chân thành của những người “cùng máu đỏ da vàng” cho những ai trở về đóng góp xây dựng và bảo vệ quê hương, không phân biệt đối xử hay có định kiến.

Những em bé ở hải ngoại bị bọn CCCĐ tiêm chích thù hận với quê hương .

Thế nhưng, khi có những đoàn từ trong nước sang một số khu vực có đông người Việt cư trú ở Mỹ, Canada, Úc…, các nhóm phản động lưu vong CCCĐ đã xúi giục, cưỡng ép một số người mang “cờ vàng” ra biểu tình, la ó. Đây là những hành vi vừa kéo dài hận thù, chống lại hòa hợp, hòa giải dân tộc, vừa thể hiện tính cách côn đồ , quái thú “phi quân tử”, vô văn hóa.. của bọn đội lốt người mà người ta thường gọi chúng là CCCĐ.Chúng không cư xử đúng với truyền thống của người Việt.

Houston tháng 2 -2012
Amari tx

 
 

Nhãn: , , , , , , , , , , , , ,